HUYỀN TRANG - NHÀ CHIÊM BÁI & HỌC GIẢ
(Hsuan-Tsang, The Pilgrim &
Scholar)
Nguyên Tác Anh Ngữ: Hòa Thượng Thích Minh Châu
Bản Dịch Việt Ngữ: Ni Sư Thích Nữ Trí Hải
Trường Cao Cấp Phật Học Việt Nam Tái Bản, 1989
|
I. DIỆN MẠO VÀ TÁC PHONG CỦA NGÀI HUYỀN TRANG
Trích dịch quyển Huyền Trang, vị
chiêm bái và học giả (Hsuan-Tsang, The Pilgrim and the scholar) của Tỳ kheo
THÍCH MINH CHÂU.
Ngài Huyền Trang đã đến và đã đi. Nhiều thế kỷ
đã trôi qua từ khi dáng điệu uy nghi của Ngài tô điểm cho cảnh trời Ấn Độ và
Trung Hoa, và từ khi chiếc bóng đơn độc của Ngài dấn mình trên những nẻo đường
chưa từng có dấu chân người, những con đường nối liền hai cường quốc Hoa-Ấn.
Nhưng dấu vết thời gian hình như không làm hao mòn kỷ niệm của Ngài; và định
luật vô thường như đã không chịu in dấu tang thương trên danh tiếng vĩ đại của
nhà chiêm bái kỳ diệu của thời quá khứ.
Thực vậy, đời Ngài và sự nghiệp của Ngài không bao giờ không có ảnh hưởng
mạnh mẽ đến những ai có dịp biết đến chúng. Tác phong sáng ngời và đức tánh siêu
việt của Ngài, sự nhiệt thành hăng hái của Ngài để tìm hiểu và truyền bá chánh
pháp bao giờ cũng khiến chúng ta kính phục và khuyến khích chúng ta theo gương
Ngài để phụng sự chánh pháp.
1. Diện mạo và oai nghi
Không có gương sáng nào hơn là cử chỉ oai nghiêm và đức tánh cao thượng của
Ngài.
"Pháp sư cao hơn bảy thước xưa, da hồng hào, với lông mày rộng và cặp mắt
tươi sáng. Cử chỉ của Ngài tề chỉnh như pho tượng và đẹp đẽ như một họa phẩm.
Tiếng nói của Ngài trong sáng vang xa, và Ngài lúc nào cũng nói một cách thanh
nhã và lịch sự khiến người nghe không bao giờ nhàm chán. Khi Ngài ở trong đồ
chúng hay trong khi tiếp khách, Ngài ngồi thẳng không dao động trong một thời
gian khá lâu. Ngài thường mặc bộ sắc phục Gandhara, bằng nỉ dạ, không quá rộng
và vừa vặn chững chạc. Ngài đi đứng ung dung, khoan thai, luôn luôn ngó thẳng,
không nhìn qua một bên. Cử chỉ của Ngài như dòng sông lớn chảy; và sáng sủa như
đóa hoa sen nở trên mặt nước."
Ngài có một người anh đã xuất gia trước Ngài và được mọi người ở xứ Thục khâm
phục. Nhưng nói đến đức tự tại của tâm tư không nhiễm bụi trần; sự tìm hiểu chân
lý huyền diệu, hoài bão khám phá những bí mật của vũ trụ, ước vọng thực hiện lại
những thành quả của tiền nhân; sự duy trì các cổ tục và cải thiện các quan điểm
sai lầm; sự cố gắng nhiếp phục và vượt trên các điều tầm thường, sự nhẫn nại qua
các nguy hiểm và khó khăn, không giảm nhuệ khí, sự đảm nhận mọi trọng trách, đức
tự trọng..., đối với những đức tính này, người anh của Ngài không thể hơn Ngài
được.
2. Tánh tình cao thượng của Ngài
Ngay khi còn nhỏ, Ngài đã tỏ ra tôn trọng những điều cao thượng. Khi Ngài mới
tám tuổi, phụ thân Ngài dạy Ngài quyển "Hiếu tử kinh" và khi đến đoạn Tăng Tử
kính cẩn đứng lên khi thọ giáo, Ngài Huyền Trang cũng kính cẩn đứng lên khiến
cho phụ thân Ngài tán thán hoan hỷ và tìm thấy những mầm giống một đời sống cao
cả vĩ đại của Ngài trong tương lai.
"Ngài mến cổ học, trọng hiền nhân, Ngài không đọc những sách không thanh nhã,
bất chánh và không theo những tập tục mà các bậc thánh hiền tránh xa. Ngài không
giao du với bọn trẻ đồng lứa và dạo chơi tại các chợ búa phố phường. Dầu cho có
chuông trống ầm ĩ tại các giao lộ, hay các cuộc múa hát tại các nẻo đường, trong
khi quần chúng tụ tập để xem, Ngài cũng không rời khỏi chỗ ngồi của Ngài. Dầu
còn trẻ, Ngài cũng đã biết điều hòa cảm tình trong thanh tịnh và trang nhã."
3. Ngài giữ gìn giới luật
Như vậy, thật không có lạ khi Ngài xuất gia tu hành: "Ngài giữ giới hạnh một
mực tinh nghiêm; Ngài mến tiếc giới luật hơn cái phao cứu mạng và gìn giữ giới
luật kiên trì. Tánh của Ngài ưa tĩnh mịch, giản dị, ít thích giao du. Mỗi khi
Ngài vào đạo trường thì chỉ có lệnh của triều đình mời, Ngài mới ra khỏi phòng
làm việc."
Vì Ngài theo Đại thừa nên giữ hạnh ăn chay rất chân thành như câu chuyện sau
đây chứng tỏ. Khi Pháp sư đến Cao Xương, vua nước ấy mời Ngài dùng cơm trong
cung và món ăn có ba món tịnh nhục (tự mình không thấy, không nghe hay không
nghi), Ngài từ chối không dùng, và giải thích cho vua biết rằng theo Tiệm giáo
thì có thể dùng ba món tịnh nhục, nhưng theo Đại thừa Đốn giáo thì nhất định
không cho. Rồi Ngài lựa các món ăn khác mà dùng.
Khi Ngài vừa về đến Trung Hoa, Hoàng đế nói chuyện với Ngài quá thích thú, mê
say đến nỗi mời Ngài theo dự cuộc chinh phạt dẹp loạn để cầu nguyện. Ngài kính
cẩn chối từ và trong câu trả lời của Ngài, chúng ta thấy rõ sự khôn khéo và sự
giữ gìn giới luật:
"Bệ hạ trong cuộc chinh đông này đã có sáu quan hộ tống. Phạt loạn quốc giết
tặc thần, nhất định Bệ hạ sẽ thắng trận Mục Dã và chiến bại Côn Dương. Huyền
Trang này tự biết không giúp gì cho Bệ hạ trong cuộc chinh phạt này. Huyền Trang
cảm thấy tự tàm vì gây tổn phí không cần thiết và trở thành một gánh nặng vô
ích. Vả lại trong giới luật, các tu sĩ không được xem chiến trận và duyệt binh.
Vì Đức Như Lai đã có lời khuyên như thế, Huyền Trang này không dám không tin cho
Bệ hạ biết. Mong Bệ hạ mở lòng từ bi, thật là đại hạnh cho Huyền Trang này vậy."
4. Lòng Từ thiện
Thấm nhuần sự trong sạch của giới luật và thiết tha với lý tưởng Bồ tát hạnh,
Pháp sư không bao giờ quên thực hành hạnh bố thí khi có phương tiện. Khi Ngài
đến thành phố Phật Đảnh Cốt, sau khi cúng dường Xá lỵ, Ngài đem cúng cho ngôi
chùa năm mươi đồng tiền vàng, một ngàn đồng tiền bạc, bốn cuộn vải rất đẹp, hai
cuộn vải lụa và hai bộ tăng phục.
Tại thành phố Phật-để (Pukalavati) tất cả vàng, bạc, lụa, y áo mà vua Cao
Xương (Khotan) cúng cho Ngài, Ngài đem bố thí và phân phát rộng rãi cho những
đại tháp và những ngôi chùa Ngài đến viếng.
Khi Ngài từ giã thành La-la-tăng-ha (Narasimha), Ngài và các bạn đồng hành bị
cướp tất cả áo quần và tiền bạc. Khi Ngài được cứu thoát, có hơn hai trăm người
đến quy y và cúng cho Ngài mỗi người một tấm vải nỉ dạ và đồ ăn. Pháp sư phân
phát các tấm vải nỉ ấy cho các bạn đồng hành vừa đủ để làm vài bộ áo. Số vải còn
lại, Ngài cúng năm tấm cho vị Pháp sư già tại đấy.
Khi Ngài về đến nước Trung Hoa, Hoàng Đế và nhiều người thỉnh thoảng cúng
dường cho Ngài hơn mười ngàn cuộn lụa, gấm và hàng trăm bộ tăng phục. Ngài đem
dùng tất cả để thiết lập chùa chiền, làm lợi ích quốc gia, hoặc để đắp các tượng
Phật, hoặc để đem cúng cho các vị khách Bà-la-môn ngoại quốc, hoặc đem phân phát
cho kẻ nghèo đói khốn cùng. Ngài không bao giờ cất chứa bất cứ vật gì, và những
gì cúng dường cho Ngài, Ngài liền đem phân phát cho kẻ khác. Trước khi lâm
chung, Ngài kiểm điểm lại những việc thiện trong đời Ngài đã làm, và Ngài sung
sướng nhận thấy Ngài đã cúng dường và bố thí cho hơn 10 ngàn vị tỳ kheo và hơn
10 ngàn kẻ nghèo đói. Cử chỉ của Ngài trước khi từ trần cũng đã là một cử chỉ bố
thí. Ngài cho họp tất cả các vị tu hành chung quanh giường bệnh và phân phát cho
chúng tăng tất cả những của cải riêng của Ngài.
5. Tinh thần Khổng Mạnh của Ngài Huyền Trang
Được nuôi dưỡng từ tuổi thơ ấu trong một bầu không khí Khổng giáo và nhờ sự
hiếu học thâm nho của phụ thân khích lệ, Pháp sư thấm nhuần những triết lý của
Khổng giáo. Dầu Ngài hết sức tin tưởng Tam Bảo và hoàn toàn thông suốt ba tạng
kinh điển, Ngài vẫn tin và hành theo một vài đạo lý chính của Khổng Mạnh trong
suốt đời Ngài.
Trung thành với đạo hiếu, Pháp sư không bao giờ quên bổn phận đối với song
thân. Dầu hai vị này mệnh chung đã lâu, khi Ngài trở về nước Trung Hoa và sau
khi sự phiên dịch kinh điển bắt đầu, Ngài đến thăm mộ phần của song thân. Với sự
phê chuẩn của Hoàng Đế, lễ di hài cốt được cử hành tại Lạc Dương trước sự hiện
diện của hơn 10 ngàn người, cả tu sĩ và cư sĩ. Và trong lá đơn đệ lên Hoàng đế
để xin cải táng, chúng ta thấy rõ hiếu đạo của Ngài:
"... Bất hạnh không được phước trời che chở, Huyền Trang này bị mất song thân
khi còn thơ ấu. Nhân gặp thời nước Tùy ly loạn, việc chôn cất vội vàng không
đuợc châu đáo. Ngày tháng trôi qua đã bốn mươi năm rồi và nay phần mộ bị hư hại
khá nhiều. Nghĩ đến những ngày quá khứ, lòng dạ nao nao không được tự an. Với
người chị già, Huyền Trang này đã dời thi hài từ chỗ phần mộ cũ đem cải táng tại
Tây Nguyên để báo đáp ơn sâu của song thân..."
Một câu chuyện nữa trong đời Ngài Huyền Trang chứng tỏ Ngài đã gìn giữ tinh
thần Khổng Mạnh đến thế nào, dầu Ngài hết sức tin tưởng đạo Phật Ấn Độ. Các vị
sư Ấn Độ thấy Ngài sắm sửa hành lý về nước và đã xem Ngài như người đồng hương,
khuyên Ngài nên ở lại Ấn Độ và nói rằng:
"Ấn Độ là chỗ đản sanh của đức Phật. Dầu cho vị Đại thánh không còn nữa,
nhưng di tích của Ngài vẫn còn tồn tại. Đi vòng quanh trong nước và chiêm bái
những Thánh tích ấy cũng đủ làm thỏa chí bình sanh. Nay Pháp sư đã đến đây thì
còn về làm gì? Hơn nữa Trung Quốc là một nước biên địa, con người bị khinh rẻ và
đạo pháp bị chê bai. Do vậy các đức Phật không sanh tại chỗ ấy. Vì con người ở
nước ấy ý chí hẹp hòi và thâm tâm ô uế nên các bậc Thánh không ai đi qua nơi ấy.
Thời tiết thì lạnh lẽo, núi non lại hiểm trở, như vậy thiết tưởng cũng không đủ
để Pháp sư suy nghĩ hay sao?"
Câu trả lời của Ngài Huyền Trang trước tiên là một sự phản kháng, lấy danh
nghĩa lòng từ trong đạo Phật:
"Khi đấng Pháp vương lập giáo, Ngài muốn đạo lý Ngài lưu động. Nay tâm tôi đã
được thấm nhuần vị đạo, lẽ nào tôi lại bỏ quên những ai chưa được ngộ đạo hay
sao?"
Và câu trả lời tiếp của Ngài phản ảnh sự tự hào và lòng ái quốc:
"Hơn nữa nước ấy (Trung Hoa) có nhiều cổ tục đáng kính và pháp độ đáng theo.
Vua hiền, tôi trung, cha từ, con hiếu. Nhơn nghĩa được tôn quý, niên lão, đức độ
được tôn sùng.
Lại nữa họ thấu triệt lẽ huyền vi và trí tuệ có thể sánh bằng tiên thánh. Họ
thể nhập với thiên thần và hành động đúng với phép tắc. Bảy loại ánh sáng của
mặt trời không thể lấn át được sự rực rỡ của nền văn hóa Trung Quốc. Họ khám phá
ra nhạc khí và biết phân chia thời gian. Sáu luật không thể lấn áp oai quyền của
họ. Do vậy họ có thể nô dịch quần thú và chế ngự quỷ thần. Họ biết điều hòa âm
dương và lợi dưỡng vạn vật."
Rồi Ngài Huyền Trang tán thán đạo Phật ở Trung Hoa:
"Từ khi Di giáo đến Phương Đông, Đại Thừa được nhiệt thành tín ngưỡng. Nước
thiền định của họ vừa trong vừa lặng, hương giới luật của họ ngát cả cõi Trời.
Họ phát tâm thực hành cho được Thập địa đại nguyện và tu hành chứng được Tam
thân. Các thánh nhân đã xuất hiện để giảng pháp giáo hóa, khiến dân chúng tai
nghe được diệu ngữ, mắt thấy được kim dung. Họ như chiếc xe dấn mình trong cuộc
hành trình ngàn dặm không ai có thể lường trước khả năng như thế nào. Sao các
Ngài có thể khinh thường nước ấy, chỉ vì Đức Phật không sanh tại chỗ."
Câu trả lời đầy khí phách hăng hái ấy, thốt từ miệng Pháp sư sau một thời
gian xa cách Trung Hoa khá lâu, nêu rõ tinh thần ái quốc hùng mạnh của Ngài và
chứng tỏ tinh thần Khổng Mạnh mà Ngài đã thâm hiểu từ thơ ấu.
6. Nghị lực sắt đá của Ngài Huyền Trang
Nhưng sự tín thành của Ngài đối với triết lý Khổng Mạnh chỉ là một phản ảnh
lờ mờ, nếu sánh với một đức tính khác, chính đức tính này đã chiếm địa vị ưu thế
trong đời sống của Ngài và đã là then chốt cho tất cả sự thành công. Đức tính ấy
là một ý chí kiên trì như kim cương và một nghị lực sắt đá trước mọi nguy hiểm
và trở lực. Chính nghị lực sắt đá này đã nâng đỡ Ngài trong cuộc chiêm bái đầy
gian lao và giúp Ngài thành tựu được sứ mệnh cao cả.
Khi Ngài đã phát nguyện Tây du để cầu pháp và giải các nghi vấn thì Ngài kiên
trì giữ chí nguyện ấy, dù có trải qua trăm cay nghìn đắng, Ngài cũng không bao
giờ đi sai chí hướng ấy.
Khi Ngài đã đặt chân trên con đường Tây du thì không một sức mạnh nào ở trên
đời, không một chướng ngại vật thiên nhiên đáng sợ nào có thể cản trở Ngài trên
con đường hành đạo. Hoàng đế Trung Hoa ra một sắc lệnh cấm Ngài không được đi.
Các bạn đồng hành của Ngài lập tức rút lui mau lẹ. Nhưng Pháp sư không nao núng
bởi chướng ngại ấy, bí mật lên đường một mình. Và sau khi Đạo Lâm và Đạo Chánh
từ bỏ Ngài không dám đi và sợ sự gian khổ của đường trường, Ngài Huyền Trang lại
tự dấn bước một mình trên đường đi chiêm bái, can đảm đối phó với hiu quạnh và
hiểm nguy.
Trước khi qua cửa ải "Ngọc môn quan", Pháp sư được một nhà lữ hành khuyên
không nên đi nữa, vì con đường Tây du rất nguy hiểm, đầy rẫy những ma quỷ và gió
nóng, biết bao bộ hành đã bỏ mình phơi thây vì chúng rồi. Nhưng pháp sư trả lời:
"Bần đạo vì cầu Đại pháp mà hướng Tây du. Nếu không đến được nước Bà-la-môn thì
quyết không trở về phương Đông. Dầu cho giữa đường có mệnh hệ thế nào, bần đạo
cũng không bao giờ hối tiếc."
Chính sự quả quyết và tín thành của Ngài đã khiến cho nhà lữ hành lão thành
này giúp Ngài qua cửa ải Ngọc môn quan. Lại nữa khi Ngài đi đến sa mạc
Mạc-hạ-diên, rộng đến hơn 800 lý và trong khoảng đường dài thăm thẳm ấy, không
có một con chim bay trên trời, không một con thú nào chạy dưới đất, một mình
Ngài Huyền Trang bước từng bước một, cô độc một bóng một thân. Sau khi đi được
100 dặm, Ngài lạc đường. Ngài mở bị nước để uống không ngờ sẩy tay làm tất cả
nước uống phòng bị dự trữ để giúp Ngài qua bãi sa mạc này đều bị đổ xuống hết
sạch. Khi ấy Ngài quá chán nản, thất vọng và định lui bước trở về. Nhưng khi
Ngài lui về được trăm dặm, Ngài tự trách rằng:
"Trước kia ta thề không lui một bước hướng Đông nếu ta chưa đến được cõi Diêm
Phù Đề. Sao nay ta lại làm như vậy? Ta thà đến được Tây Vức mà chịu chết còn hơn
trở về Đông độ mà được sống." (C:3b, 18).
Nói vậy, Ngài liền trở lui và hướng phía tây bắc mà tiến, chống chỏi với bãi
sa mạc mênh mông, dưới ánh mặt trời thiêu cháy và không còn một giọt nước vào
miệng. Bốn ngày và bốn đêm, Ngài kiên nhẫn tiến bước, trong khi ấy ban ngày thì
cuồng phong nổi dậy chôn Ngài dưới mưa rào cát nóng và ban đêm thì ma quỷ lấp
lánh chói sáng như sao giữa trời. Trước những đợt tấn công độc ác nguy hiểm ấy,
tâm Ngài vẫn bình tĩnh, không sợ hãi. Nhưng Ngài khốn khổ nhiều vì thiếu nước
uống. Trải bốn đêm và năm ngày không có lấy một giọt nước thấm ướt cổ họng khát
bỏng của Ngài. cuối cùng không thể nào cất bước được nữa, Ngài ngã quỵ xuống đất
và niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm. May thay cho Ngài, giữa đêm ngày thứ năm một
luồng gió mát thổi lên và thấm nhuần tay chân ngài. Ngài cảm thấy tươi tỉnh lại,
như vừa được tắm nước lạnh mát. Thế là Ngài được cứu sống bởi phép lạ và Ngài
lại hăng hái lên đường.
Nếu núi tuyết lạnh buốt và sa mạc nóng cháy không làm trở ngại được cuộc Tây
du của Ngài, thời danh vọng chức tước cũng không làm Ngài bỏ dở cuộc chiêm bái.
Khi Ngài đến nước Cao Xương, vua nước ấy tiếp đón ngài rất ân cần và chiêu đãi
Ngài rất nồng hậu. Sắp đến ngày Pháp sư định lên đường, vua ân cần thỉnh Ngài ở
lại Cao Xương để vua có thể suốt đời cúng dường và thỉnh Ngài truyền bá Phật
pháp tại nước ấy. Mặc dầu vua Cao Xương khẩn cầu, Ngài nhất định không chịu nhận
lời của vua, vua liền tức giận và nói lớn tiếng:
"Đệ tử có cách khác đối xử với Pháp sư. Làm sao Pháp sư có thể đi một mình.
Một là Pháp sư quyết định ở lại đây, hai là đệ tử sẽ đưa Pháp sư về nước. Mong
Pháp sư hãy suy nghĩ kỹ và thuận theo lời yêu cầu của đệ tử thì phải hơn." (C:
4b, 4-5)
Pháp sư không nao núng trả lời rằng:
"Huyền Trang này đến đây chỉ vì thỉnh cầu chánh pháp nay gặp phải chướng ngại
này, Bệ hạ chỉ có thể giữ lại da xương của bần đạo, chớ thần thức của Huyền
Trang này sẽ được giải thoát vượt khỏi tất cả chướng ngại." (C: 8a, 9)
Vua Cao Xương không chịu thay đổi thái độ, khi ấy Pháp sư liền nhịn đói đến
ba ngày cho đến một giọt nuớc cũng không uống. Đến ngày thứ tư vua thấy hơi thở
của Ngài yếu dần. Sợ hãi và tự hối cử chỉ của mình, vua yêu cầu Pháp sư đừng
nhịn ăn nữa và vua hứa sẽ không làm trở ngại cuộc chiêm bái của Ngài. Như vậy
một lần nữa, chí cương quyết sắt đá không thối chuyển của ngài đã phá tan tất cả
chướng ngại đã ngăn đón Ngài trên con đường tiến đến đất Phật. Nếu những trở
ngại thiên nhiên và sự cám dỗ ở thế gian đã không làm cùn được ý chí của Ngài,
sự đụng độ của Ngài với bọn cướp chỉ là một việc rất tầm thường đối với Ngài.
7. Tính ôn hòa và trầm tĩnh trước mọi hiểm nguy và cái chết.
Trên đường, đến thành phố Nhiên Đăng (Dipankara) để viếng thăm bóng Phật
trong một cái động cách thành phố 3 dặm, có 5 tên cướp đã lại gần Ngài, võ trang
bằng dao găm. Chúng hỏi Ngài có sợ chúng không, Ngài trả lời:
-- Kẻ cướp cũng là người. Vì việc đi chiêm bái đất Phật, dù cho thú dữ đầy
đường ta cũng không sợ huống nữa các ngươi chỉ là người, hỡi các môn đệ!
Sự trả lời của Ngài làm bọn cướp bỏ vũ khí và đi theo Ngài để chiêm ngưỡng
bóng Phật. Sau cuộc hành hương này, bọn cướp đã phá hủy khí giới của chúng, theo
lời dạy của Ngài và trở về đời sống lương thiện.
Cuộc đụng độ thứ hai của Ngài với bọn cướp cho ta rõ được ôn hòa và trầm tĩnh
của Ngài trước hiểm nguy. Khi Ngài rời đô thị Na-La-Tăng-Ha (Narasimba), tới một
khu rừng lớn ở phía đông, Ngài gặp một toán cướp chừng 50 đứa. Chúng lột hết
quần áo và tiền bạc của Ngài cùng những người đi với Ngài rồi đẩy mọi người
xuống một cái ao để giết hại tất cả. Ngài trốn thoát với một chú tiểu và tìm
cách để báo tin dân làng hay việc này. Họ đến cứu mọi người và đuổi bọn cướp.
Tất cả người đi với Ngài đều khóc sướt mướt chỉ có mình Ngài là mỉm cười, không
tỏ chút gì đau khổ. Những bạn đường hỏi tại sao Ngài có thể mỉm cười một mình
được, khi tất cả mọi người đều bị cướp quần áo, tiền bạc và có thể chết được,
Ngài bảo:
-- Trong cuộc đời, sự sống thật quí giá, đời sống chúng ta đã an toàn tại sao
lại buồn rầu? Nước chúng tôi có một câu cách ngôn "cái kho tàng quí nhất giữa
trời và đất là sự sống". Chúng ta còn sống, kho tàng quí nhất mà chúng ta không
mất, tại sao lại buồn trước sự mất mát nhỏ mọn như áo quần, tiền bạc.
Đức trầm tĩnh và sự vô tư đã làm cho những người đi với Ngài phải khâm phục.
Nhưng kinh nghiệm lần thứ ba với bọn cướp thì nguy hiểm hơn nhiều, vì lần này
chúng chọn Ngài làm vật hi sinh cho nữ thần Durga để làm dịu cơn thịnh nộ của vị
thần này. Ngài cùng 80 tùy tùng đi bằng thuyền xuống Hằng Hà trên đường đi đến
xứ Thiết Khẩu (Ayamukha). Họ bị bọn cướp vây quanh và lột hết áo quần cùng đồ
vật có giá trị. Vì bọn cướp cần hi sinh một người để tế thần Durga, chúng chọn
Ngài vì ngài có một thân thể cường tráng và diện mạo khôi ngô. Ngài bảo bọn
chúng tha cho Ngài vì ngài đến từ một nước rất xa để chiêm báo cây bồ đề, núi
Linh Thứu và để tìm kinh điển. Nếu chúng giết Ngài chúng sẽ gặp nhiều vận xấu,
khi mục đích của Ngài chưa đạt được. Tất cả đoàn tùy tùng của Ngài đều kêu nài
cho Ngài, một vài người muốn chết thay cho Ngài nhưng bọn cướp vẫn cương quyết
và Ngài bị dẫn đến địa điểm chúng định giết Ngài làm vật hi sinh. Sắc mặt của
Ngài hoàn toàn không bối rối và lòng dũng cảm của Ngài làm bọn cướp kinh sợ.
Ngài bảo chúng đừng giục Ngài quá để Ngài được chết với lòng thanh thản và yên
vui. Rồi Ngài quán tưởng Di Lặc Bồ tát ở Niết bàn Đâu Suất. Ngài ước sẽ được tái
sinh ở đó để chiêm ngưỡng đức Phật tương lai và học Du-già Sư-địa-luận với đức
Phật. Ngài mong được tái sinh để truyền bá thiện pháp và sự an lạc cho nhiều
người. Rồi Ngài đảnh lễ mười phương Phật và ngồi tham thiền. Sự thiền định của
ngài đạt đến mức mãnh liệt đến nỗi ngài cảm thấy như đã lên chóp núi Tu Di
(Sumeru) tới miền Đâu Suất và gặp Di Lặc Bồ tát đang ngự trị trên đài sen bằng
ngọc quí và chung quanh là chư vị thánh thần. Lúc đó Ngài quá phấn khởi đến nỗi
Ngài không biết đến cái chết gần bên. Còn các tùy tùng của Ngài thì than khóc
vang trời. Bỗng nhiên một trận bão cát nổi lên làm bật gốc cây, lật thuyền bè và
làm bọn cướp kinh hoàng. Chúng thấy hiện tượng này là dấu hiệu tức giận của
thánh thần phản đối việc giết người của chúng. Vì thế chúng thả Ngài ra và cầu
xin Ngài tha tội cho chúng. Ngài khuyên chúng đừng khờ dại mà chịu đựng đau khổ
trong tương lai... Bọn cướp ném khí giới của chúng xuống sông, nhận lời huấn
giảng của Ngài và bỏ đi. Một lần nữa đức trầm tĩnh và điềm đạm trước cái chết
gần kề đã chinh phục được sự hung dữ của kẻ cướp và làm chúng trở nên những
người lương thiện.
8. Lòng khát khao chánh pháp, chí học hỏi và sưu tầm kinh điển.
Thái độ cao thượng và tính tình tao nhã của Ngài Huyền Trang, phẩm hạnh độ
lượng và trong sạch của Ngài, trí giác cao siêu, bổn phận công dân và ý chí
không nao núng của Ngài, với tất cả đức tính ấy suốt đời Ngài chỉ phụng sự cho
một mục đích: lòng khát khao hiểu biết chánh pháp và phụng sự chánh đạo, nghiên
cứu và sưu tầm kinh điển. Lòng khát khao chánh pháp của Như Lai trong tâm hồn
quá trẻ của Ngài, chính anh của Ngài là Trường Tiệt đã khám phá và liền gửi Ngài
vào chùa để dạy Ngài kinh điển. Vì còn nhỏ chưa có thể được thọ giới Tỳ kheo,
Ngài tự đến trước sứ giả của vua, để trả lời vì sao Ngài muốn xuất gia:
"Tôi mong muốn phổ biến rộng rãi thông điệp của đức Như Lai và đốt cháy sáng
các ngọn đuốc học thuyết Ngài để lại."
Kỳ vọng cao quí và sự đối đáp tuyệt hảo của Ngài đã làm cho vị sứ giả Hoàng
gia cho Ngài được phép trở thành một Tỳ kheo. Ông hiểu rõ những đóng góp trọng
đại của Ngài về truyền bá Phật Pháp trong tương lai. Và tương lai của Ngài đã
không làm thất vọng vị sứ giả triểu đình này.
Ngài đến với Phật Pháp không phải theo một lối mòn nẻo cũ, lại càng không
phải với một thái độ thụ động, tiêu cực. Lòng hăng hái nghiên cứu Phật pháp của
Ngài đáng trở thành khuôn mẫu và Ngài đã thăm viếng tất cả các học giả danh
tiếng về Phật Pháp ở Trung Hoa về thời ấy. Ngài lắng nghe họ bình luận về Phật
pháp và cân nhắc, suy nghĩ cặn kẽ lời bình luận đó. Ngài nhận thấy ở họ ít nhiều
tính cách bè phái và những chủ nghĩa của họ không những chỉ xung đột lẫn nhau mà
còn mâu thuẫn với kinh điển. Những điều kỳ dị quá hiển nhiên này làm Ngài thất
vọng và lúng túng rất nhiều, vì thế Ngài nhất định đi về hướng tây để nghiên cứu
Phật pháp và tìm kiếm kinh điển để giải tỏa mối nghi của Ngài và giải quyết
những thắc mắc. Một khi Ngài đã định rõ mục đích và lập lời thệ nguyện, Ngài
không bao giờ chuyển hướng trong suốt cuộc hành trình và cho mãi đến ngày cuối
cùng của đời Ngài.
Khi Pháp sư đi đến chòi canh thứ nhất trên con đường hướng Tây du, Ngài bị lộ
diện và bị đưa đến viên Hiệu úy của chòi canh tên là Vương Tường, viên này
khuyên Ngài hãy trở lại Đôn Hoàng ở đấy có nhiều tu sĩ và dân chúng sẽ đón tiếp
Ngài nồng hậu. Ngài đáp lời, chỉ rõ mục đích cuộc hành trình và ý chí cương
quyết của Ngài đối với mục đích ấy:
"Bần đạo quê ở Lạc Dương, vốn có lòng sùng đạo mãnh liệt từ thời thơ ấu. Bần
đạo đã học hỏi giáo pháp với tất cả những vị học giả uyên thâm danh tiếng của
Phật giáo trong cả hai kinh đô Tràng An và Lạc Dương và học với những vị sư lỗi
lạc ở Ngô Thục. Vì bần đạo đã học hiểu thông suốt tất cả những kiến thức của họ
và có thể đối đáp hùng biện trước bất cứ cuộc thảo luận nào về Phật Pháp, bần
đạo đã được tất cả mọi người ở đây đều khâm phục nể vì. Nếu bần đạo muốn thụ
hưởng danh vọng và lợi dưỡng cá nhân, thì Phật tử ở nơi nào cho bằng ở hai nơi
nói trên, đất Đôn Hoàng làm sao bì kịp? Bần đạo chỉ tiếc Thế Tôn không còn nữa,
kinh điển không được đầy đủ và ý nghĩa giáo lý không được giải bày tường tận,
cho nên bần đạo mới lập nguyện Tây du để tìm tòi di pháp mà không quản đến tính
mạng cũng không sợ gian nguy khó nhọc trên đường hành hương. Nay chư vị đã không
khích lệ bần đạo tiến lên thì chớ, lại còn khuyên nên lùi bước. Như vậy có giải
thoát chúng ta ra khỏi vòng sanh tử và cùng đạt đến niết bàn được không? Nếu bần
đạo phải bị giữ lại đây, bần đạo sẵn sàng chịu đựng mọi thứ cực hình. Nhưng bần
đạo nhất quyết không đi bước nào trở lại hướng đông để tự phản bội với lời
nguyện của bần đạo."
Lại nữa, khi vua Cao Xương năn nỉ Ngài bỏ cuộc Tây du ở lại nước mình để
truyền bá chánh pháp, Ngài đã trả lời:
"Ý định của Bệ hạ thật cao cả khiến bần đạo thấy tài hèn đức kém không xứng
để thọ lãnh. Nhưng cuộc hành hương của bần đạo không phải để theo đuổi mục đích
thọ của bố thí cúng dường. Bần đạo chỉ buồn vì ý nghĩa Phật pháp không được sáng
tỏ ở Trung Quốc và kinh điển thiếu thốn. Do nghi ngờ thắc mắc, bần đạo đã khởi
hành cuộc Tây du này để tìm chân lý. Dù có phải nguy hiểm đến tính mạng, bần đạo
quyết đến Tây Vức để tìm giáo điểm chưa từng được nghe; bần đạo mong rằng kinh
điển của Đại thừa giáo sẽ không chỉ giới hạn trong thành Ca-Tỳ-La-Vệ mà còn bay
xa đến những xứ phương Đông. Lòng khát khao của một Ba Luân đi tìm chân lý và
của một Thiện Tài đi tìm khách tri âm đáng được tăng cường, chớ để nữa đường
tiêu tán. Dám mong Bệ hạ xét lại và đừng lo âu nữa."
Lại trong bức thư cảm tạ gửi cho vua này, một lần nữa Ngài lập lại mục đích
của cuộc hành trình:
"Những lời di giáo của Đức Thế Tôn đã truyền bá Đông độ trên hơn 600 năm.
Ngài Ca Diếp Thắng Hội đã thắp lên ngọn đuốc chánh pháp ở Ngô Lạc còn Pháp Hộ và
La Thập thì làm cho nó tỏa rạng ở Tần và Lương. Công đức của các Ngài đã nêu
gương cho hậu bối noi theo. Vì các dịch giả gốc ở các nước xa xôi, cách trình
bày và phát âm không đồng nhất. Và cũng vì thời Thế Tôn tại thế đã xa rồi, nên
những lời luận bàn giảng giải của họ về di giáo cũng khác nhau. Bởi thế giáo lý
độc nhất của Thế Tôn truyền dạy ngày xưa dưới hàng cây Ta La Song Thọ đã phân
thành hai quan điểm thường còn trong vị lai và hiện tại; và thuyết lý bất nhị
của Đại Thừa đã bị chia thành hai phái Bắc Nam... Hỗn độn và tranh chấp đã lan
tràn qua nhiều thế kỷ và khắp xứ, người người đều rối loạn nghi ngờ không có một
ai để giải nghi cho họ. Huyền Trang này may nhờ phước báo tiền kiếp, đã được sớm
gia nhập đoàn thể Tăng già và trong 20 năm đã tham khảo và theo học nhiều thầy.
Huyền Trang này cũng đã học hỏi nhiều bậc hiền nhân danh tiếng và nhiều bạn bè
lỗi lạc, nên đã khá quen thuộc với những lý tổng quát của Đại thừa lẫn Tiểu thừa
phái. Nhưng mỗi khi bần đạo đọc được một bản kinh văn nào, bần đạo lại thất
vọng, hoang mang. Bần đạo đã từ lâu nuôi khát vọng hành hương Kỳ Viên và Linh
Thứu, để mong giải được tất cả mọi mối nghi ám ảnh bần đạo lâu nay..."
Cuối bức thư Ngài còn nguyện đi viếng thăm tất cả những vị Pháp sư để học hỏi
giáo lý tối thượng, để khi về nước, Ngài sẽ phiên dịch sánh kinh và truyền bá
những nghĩa lý chưa được phổ biến, quét tan tà kiến và ngụy thuyết, tuyên dương
chánh pháp và làm một kim chỉ nam cho mọi người bước vào ngưỡng của chân lý...
-ooOoo-